Friday, August 21, 2009

Du Tử Ngâm


DU TỬ NGÂM

Từ mẫu thủ trung tuyến,
Du tử thân thượng y.
Lâm hành mật mật phùng,
Ý khủng trì trì quy.
Thùy ngôn thốn thảo tâm,
Báo đắc tam xuân huy.
Mạnh Giao. (751-815)


nghĩa:
NGÂM KHÚC cho người CON ÐI XA

Mẹ hiền cầm sợi chỉ trên tay,
Người con sắp đi xa khoác lên mình tấm áo.
Gấn đến ngày đi, mẹ khâu thật kỹ,
Ý mẹ e rằng con đi lâu lắm mới quay về.
Ai nói được rằng tấc lòng của cỏ,
Ðền bù nổi ba xuân nắng ấm?



Thơ:

Mẹ hiền se chỉ trong tay
khâu con tấm áo đợi ngày đi xa
sợ con lâu biệt xa nhà
mẹ may thật kỹ áo tha phương này
hỏi lòng tấc cỏ non đây
ơn nào đáp nổi ba mùa nắng xuân



Riêng tặng hai anh CTL & KL

.

Tình Yêu


Sáng nay ra nương đồng
tìm định nghĩa tình yêu
giữa đồng trống hoang liêu
chỉ một loài hoa dại

Trưa nay ra biển ngồi
Tìm bản chất tình yêu
xa xa lớp sóng nhồi
con thuyền ai vụng lái

Chiều đi vô rừng sâu
Tìm triết lý tình yêu
nhưng rừng sâu thăm thẳm
rêu phong phủ đá cằn

Đêm nằm trên non cao
Tình yêu như thế nào?
Thấy sương che mù lối
thấy núi đồi nghiêng chao

Tôi về bên hiên cửa
em đứng tựa chờ mong
cả đại dương ngập lòng
Tôi đã thấy tình yêu

Đêm Sâu và Chuyến Đò Vĩ Tuyến




Đêm sâu... phóng xe mau vượt từng cây số
Nghe mãi bài ca từ ngăn cách đôi bờ
Một giòng sông làm muộn phiền bao trí nhớ
Một vĩ tuyến buồn, sầu hận nhất trong thơ

Đêm sâu... giọng ca buồn hơn lời mẹ ầu ơ
“đêm nay trăng sáng quá anh ơi! ...“
Ánh đèn pha quơ tay dò đường trong đêm tối
Cho ta lạc lối “bởI dòng sông bạc hai màu...”

Đêm sâu... xe gục đầu buồn bả lao đi
"Sương khuya rơi thấm ướt đôi mi ..."
Một dòng sông, đôi bờ chung nỗi lòng cô lái,
"Tim em lạnh lẽo như chiều đông ngoài biên thùy ..."

Đêm sâu ... rồi đêm sau, đêm sau nữa
Vẫn vĩ tuyến buồn nằm giữa một dòng sông
Xe lao nhanh vượt hết sa mạc với hoang đồng
Con đường quằn quại vi giọng nàng xúc động, buồn xo

Ôi ... ai ... hò ... Hò ... ai ... Ơi ... hò ....
Ơi ... ơi ... hò .... Hò ... ơi ... Ơi ... hò ....

Đêm sâu, dòng sông, vĩ tuyến, biệt kinh kỳ
"Ai gieo chi khúc hát lâm ly ..."
Đường vắng, xe lăn, ta, bài hát và nức nở lời em
"Như khơi niềm nhớ cuộc từ ly lòng não nùng ..."

Ôi ... ai ... hò ...
Hò ... ai ... Ơi ... hò ....

Duyên


Ngày nhà tôi di tản
nước mắt và em ghì chặt cổng tre làng
...
nhà em nghèo lắm
nghèo hơn cả làng trên xóm dưới
cha gửi lại chiến trường đôi tay
chưa kịp bế bồng con thơ vừa mới chào đời
mẹ thường mượn hiên nhà tôi ngồi khóc
cho hiện ra nắm gạo vừa một nồi cháo thay buổi cơm chiều

nhà em nghèo lắm
chị hát ru em lừa gạt bữa ăn trưa
mẹ giấu nguyện cầu trong đôi gióng
nắng xé nứt vách bùn khô trộn cỏ
mưa dồn góc chị em một xó nhà
gió cứ trộm dần tranh trên mái lá

nhà em nghèo quá
ruồi muỗi bay qua không buồn đáp xuống
không thang thuốc khi bệnh tật ghé làng
không cả khói nhang sưởi ấm những hồn con trẻ
chiều lặng lẽ đưa hòm thiếu vàng mã bay theo

em nghèo xương dính liền da
chân tay nứt nẻ
áo quần ngắn cũn chẳng chịu lớn theo em
vậy mà em khôn lớn
tạ ơn đời cho em sống sót
thánh thần nào nuôi dưỡng em,
định mệnh nào gìn giữ em,
nghị lực nào thổi phồng em khôn lớn,
cái giếng làng làm mịn tóc da em,
lời ca dao nâng vú em tròn căng mọng sữa ?
và tim em giàu có dư thừa
đã mua hẳn đời tôi một chiều nơi viễn xứ
một góc phố, đôi ta, và quá khứ quê nhà


dauthangsauk5

Trần Đại

Đại Lộ Sầu Bi


Anh đi lề bên kia
Tôi đi bên lề này
Những trẻ thơ
đói lòng
ốm quá !
Những cụ già
lưng còng
từ dạo gánh gồng thời ly loạn
Những đàn bà có mang
mừng vui vì thai động trong lòng
cố xua đi tương lai của đứa con còn trong bụng
Những anh đàn ông
miệt mài với sinh nhai
đợi con say ngủ mới quay về
sợ đối diện cảnh nghèo với đàn con nheo nhóc
Anh băng qua lề này
tôi bướt vội qua kia
những tia mắt cầu xin
những ánh nhìn tự ái
và những mảnh đời trôi sông lạc chợ
buồn cho đêm chẳng biết về đâu
Tôi cùng anh bước lên cầu
ở dưới đó
đêm đêm
chuột bọ chạy quanh đếm ngón chân người
rồi "chíu chít" với giòng sông lạnh giá
_ "có thêm người vừa chết! mới đêm qua"
Tôi cùng anh soi mặt trên dòng nước
sông cau mặt với chúng mình:
_ " Phải, đã nhiều người chết lạnh trước bình minh"

Linh Mục Không Hồn


Con chưa là linh mục
ơn gọi lúc nào đây
Chuá ơi! ngài từ chối
hay đã quên con rồi

Bước xuống đời băn khoăn
lòng nào con trĩu nặng
tình nào con yên mến
suốt đời khỏi ăn năn

Con phải ngước cằm lên
hay cúi đầu trông xuống
nàng nhìn con trìu mến
Chúa nhìn con hiền từ

Sao Ngài không giữ con
mà thả xuống dòng đời
Cho lòng con mong đợi
Nàng sắp tới gần con

Ôi lòng con bối rối
tim con đập liên hồi
con nghe lòng rạng rỡ
Sao Chúa nỡ làm ngơ ?

Con đã chạm bờ môi
Con yêu Chúa thật thà
Nàng yêu Chúa thiết tha
Sao cũng là tội lỗi

Con sẽ bỏ rơi nàng
xóa đi tội trần gian
Mai xin về bên Chúa
làm linh mục không hồn

Nàng sẽ nguyền rủa con
chối quyền năng của Chúa
lúc ấy Chúa có buồn
Xin ngài giữ con luôn
...một linh mục không hồn

Tương Tư




Tương Tư Em


gối tay ngậm cỏ nhìn mây
một đôi hoàng hạc bỏ bầy về đâu
chiều trôi xuống vực lũng sầu
Nghe như tim đã thấm màu mắt em

Tương Tư Anh

dựa tường trông lá thu bay
nghìn trùng sương khói bên này khói sương
Xa gần dư ảnh nhói thương
hai hàng cây rũ hoang đường bóng anh

Lục Huyền Cầm (tặng NN)






Lục Huyền Cầm
(tặng NN)

từ
tơ đồng vọng khuê phòng
lục cầm muôn dặm cảm lòng tri âm
nâu sòng
bỏ lược buông trâm
đàn treo vách quế chuông trầm mõ vang

từ
em mộ ánh đạo vàng
đêm đêm
ta dỗ lời than một mình
tìm em lật mấy tờ kinh
lời nam mô niệm chẳng linh hiển gì

biết
vô thường cõi sinh ly
sao
nghe hai tiếng từ bi chạnh sầu
em người bạn nhỏ về đâu
đàn treo vắng chủ bên lầu bụi vương

Trần Đại

Nụ ơi !






gió
hiu hiu
mùa thu
nắng trưa buồn
liễu rũ
mùi hương xưa
hồn thu thảo
nao nao một cánh đồng
vời vợi buồn khói sương
nhớ nhà
nhớ em ...
xưa
nồi cơm trưa sắp chín
tôi chạy băng ra đình
gọi em về ăn cơm
"ham chơi"
"mẹ đánh ! "
đình vắng tanh
lá vàng rơi ngập lối
sực nhớ ra
em đã chết rồi
vừa mới chôn hôm qua
tôi về
ngõ trúc buồn lê thê
ngồi
nhớ em
bật khóc

Trần Đại

Ngàn Khơi






Mây trời tan tác chơi vơi
Bến Sông xa ngút ngàn khơi thu sầu

Mênh mộng thuyền giạt về đâu
trăm năm bến cũ thương màu mắt em

Trần Đại

Bến Sông Mây Mậu-Tí





Nhánh Đào

Đường phố sắp giao thừa
còn mình cô và lão
bà mời cô nhánh đào
cô kèo nài trả giá
lão nghĩ về lon gạo
cô mua rẻ cành đào


Bao Lì-Xì

Mời chú bao lì xì
một xấp giá bao nhiêu?
trẻ thưa đã về chiều
chú mua con bán rẻ
Xin chú một đô-la
---
Bao này nhét trăm đô
bao kia dồn năm chục
nghe chút gì ăn năn
thương những đời phố thị
nhỏ bán bao lì xì


Thiếu Nữ

Thiếu nữ mặc áo dài
đang ngắm nghía nhành mai
hội xuân này xa xứ
nhớ quê nhà ưu tư


Thiếu Niên

Thiếu niên giữa hội xuân
một mình đứng bâng khuâng
nghe quanh mình tiếng Việt
chợt thấy lòng tủi thân


Mồ Côi

Trong lòng trẻ mồ côi
xuân về không thấy đói
chỉ ước áo quần thôi
cũng là chuyện bồi hồi


Mẹ

Mẹ cắm hoa khắp nhà
bánh trái tết xa hoa
rồi tạ từ con cái
mẹ về thăm quê ngoại
quê nội tết buồn thiu


Cha

Mùng một, hai, ba
tết rồi cũng đã qua
ba ngày cha trốn khách
nằm đói ở vườn sau


và...Ta

Nếu ta thành tỉ phú
ta hứa sẽ thương đời
...là đời ta hưởng thụ
Ai nhắc ta quê hương
xem như chuyện hoang đường


Trần Đại

Thursday, August 20, 2009

Dưới Bóng Từ Bi




Ni Cô

Rừng thu vang tiếng chuông chiều
nâu sòng lặng lẽ dáng siêu siêu về
hồn như thoát khỏi trầm mê
mà phong vàng rụng tái tê tê sầu


Ma Soeur

Chân qua mười bốn cõi thương
tay lần chuỗi hạt hồn nương kinh cầu
tình kia gạt bỏ từ lâu
mà chuông chiều vẫn gõ sầu đâu đây

Trần Đại

Sa Di




Dang tay khoát áo sa di
lòng thôi ai oán những gì đã qua
hồi chuông đảnh lễ ngân nga
giai không, ngũ uẩn, sác-na lạ lùng
khói hương mờ ảo không trung
lòng thành ngơ ngác lạc vùng mơ xa

Xưa "em" lần hạt Di Đà
tâm tôi tạp niệm sác-na dại khờ
hương bay lên cõi xa mờ
lời em chứng ngộ, bơ phờ đời tôi

Xưa "em" lần chuỗi Mân Côi
tâm tôi tà niệm vì môi rất nồng
chuông chiều làm động thinh không
Đức Bà giấu mặt che lòng từ bi

Thôi đành khoác áo sa di
A di Đà Phật ! cũng vì yêu em !

Trần Đại

Thuở Ấy




Thuở mình chưa biết nhau
Thường đạp xe lên cầu
nhìn nhà em dưới xóm
trăm chiều trôi qua mau

Thuở mình mới quen nhau
thường theo em qua cầu
Em tưởng nhà gần đấy
đâu biết xa chục cây

Thuở mình mới ...sơ sơ
em thường hay giả vờ
"cứ theo hoài thấy ghét"
còn giả bộ làm ngơ

Thuở mình nắm tay nhau
một đêm trăng dưới cầu
Anh cúi đầu hôn trộm
em né ... anh dập mồm

Thuở đó mình biết yêu
hôm sau ...môi sưng vều
nhờ em hôn mới bớt
Ôi thương biết bao nhiêu

Từ đó mình yêu nhau
anh đưa em qua cầu
em đưa anh trở lại
cứ thế ... đưa nhau hoài

Ngày báo danh đoàn tụ
trời đất sầu hoang vu
anh lên đường xuất ngoại
em ở lại quê nhà

...

Bao năm dài lê thê
Hôm nay anh trở về
xe qua cầu xóm nhỏ
không còn ngõ nhà em

Lòng anh ...buồn thật buồn
chú lái xe ...cũng buồn
anh buồn tìm không gặp
chú buồn vợ sắp sanh

Hãy lái suốt đêm nay !
cho vơi hết sầu này ...
Nửa đêm đài máy gọi
về chở vợ đi sanh

Em nằm rên sắp sanh
đôi mắt mãi tìm anh
ôi ! ánh nhìn yêu dấu
dưới trăng khuya bên cầu

...

Chú lái kéo ..."tôi" vào
dưới ánh đèn hư hao
nàng nắm chặt tay chú
mắt nhìn tôi thiết tha

_ ... Đẻ con trai anh...à !

Trần Đại

Cyclo




đường chiều loang vệt nắng
gió đùa lá tung tăng
hàng cây vòm bóng mát
tóc em vờn tay ta

lòng rộn ràng khó tả
tim thổn thức bùi ngùi
pha chất nồng buồn tủi
tóc ôm vòng tay ta

lần chở em về nhà
lòng phu xe thiết tha
cyclo mà cũng nhớ
tóc em ban dại khờ

đêm đêm bên bờ vắng
nằm nghĩ trên cyclo
ta ngắm mãi trời trăng
tóc em về gọi nhớ

ôi một thời làm thơ
tình ta thi sĩ khờ
cyclo ơi! còn nhớ
tóc rối nùi cơn mơ

văn thơ ru học trò
Vào đời trên bục giảng
vừa thơm mùi phấn bảng
bỗng thành phu cyclo
thành thi sĩ dại khờ
chở nặng một lòng mơ
của thời ...không muốn nhớ!

Trần Đại

Gối Mộng Tình Đầu




Nhà cô ấy giữa nhà tôi với hắn
cà hai thằng đều ghét bức tường ngăn
từ khi hắn khảy đàn nghe văng vẳng
sợ mất nàng tôi tằng hắng liên miên

tuổi biết buồn khi nắng nhạt ngoài hiên
nhốt trong tim một bóng dáng dịu hiền
đi muôn dặm dưới vườn đêm e ngại
mộng leo tường ao ước mãi tình duyên

Tiếng đàn kia càng điêu luyện ngọt ngào
cuộc tình tôi chưa có đã hư hao
lấy bút mực tôi làm thơ tập tễnh
thơ vụng về nên tường mọc càng cao

trăng một mảnh trèo qua tường dễ ợt
vậy mà tôi thi rớt mối tình đầu
hắn ôm đàn cũng hận mãi về sau
nàng đã cắn miếng cau người xứ lạ

đã mấy mùa ngô đồng thay áo lá
những mảnh đời bèo dạt tới phưong xa
tôi gặp hắn cùng chung cư túc xá
cung đàn xưa lại vẳng dưới trăng ngà

hắn thường nói nếu ngày mai tao chết
sẽ ngủ muôn thu gối mộng tình đầu
đây tấm ảnh ngày xưa đã nhạt maù ...
nàng dựa tường mắt nai tròn đen láy

hôm đưa lão xuống mồ mua chọn sẵn
nằm kế bên bia ảnh cũng phai màu
cũng đôi mắt nai tròn đen lay láy ..
dựa góc tường làm cháy bỏng lòng tôi

Trần Đại

HỜN




Em thấy anh về dưới cơn mưa
bên hiên đứng nhìn qua song cửa
thương hận ngập lòng em cúi mặt
nỗi đau, niềm nhớ nói sao vừa.

Em biết anh còn đứng bên hiên
ánh mắt ngày xưa vẫn diệu hiền
vì thế bao lần em tha thứ
dù lòng em hận có triền miên

Em khơi tro tàn trong lò sưởi
nhìn lén ra song một bóng người
anh còn đứng đó, anh còn đó
hờn tủi khôn nguôi, em vẫn hờn

Em muốn anh vào ở bên trong
cùng ngắm con thơ ngủ say nồng
em thèm mắng "anh! đừng quấy bé!"
coi chừng con thức, nựng nhẹ thôi!

Rồi em quay lại nhìn song cửa
ngoài hiên trời vẫn mãi cơn mưa
mà mưa không buồn bằng lệ ứa
khi anh khuất bóng tự bao giờ.

Trần Đại

Trầu Cau



Mẹ đã qua đời sau cơn đau
Để lại cho em một gánh Trầu
Từ đấy chân em mòn lối chợ
Hai thúng tơ duyên một nỗi sầu

Tháng rồi một gánh nhà cụ Giáo
Làm đám cho con thật xôn xao
Tuần qua hai thúng giao bà Hợi
Đám cưới linh đình lắm chị ơi!

Dạo này cưới hỏi khắp mọi nơi
Em bán tơ duyên kết chặt đời
Còn em suốt đời không hôn phối
Vì em phận bạc trắng như vôi

Tang ma mắc nợ không kịp trả
Họ bắt em đền bởi tiết trinh
Từ đấy làng chê, xóm chợ khinh
Còn nhắc làm chi chuyện chúnh mình

Vẫn bán trầu cau để xe duyên
Mong ước ngày kia bướt xuống thuyền
Nếu ai thương hỏi em làm vợ
Em bán cau cho chẳng tính tiền.

Cái Thúng


Đàn con đói lả mấy ngày
Mẹ em vì thúng gạo này chửa em
Trời cao ngó xuống mà xem
Mẹ thương con đói đâu thèm lợi danh
Thế mà làng xóm đồn nhanh
Gọi em con Thúng riết thành tên luôn
Nhìn năm con dại mẹ buồn
Bỏ em vào thúng mẹ buôn năm hào
Đời em từ đó lao đao
Làm thân tôi mọi hồi nào chẳng hay
Mỗi lần ôm thúng ngang đây
Mẹ luôn nhìn lén mắt đầy lệ rơi
Năm em mười bốn tuổi đời
Qùy bên giường mẹ nghe lời trối trăn
Con ơi đời mẹ khó khăn
Con cầm cái thúng mần ăn với đời
Nói xong mẹ mới trút hơi
Tay còn níu thúng kéo rời không buông
...
Em đâu lấn chỗ chị buôn
Mà chị xé thúng bứt tuôn cói vành
Thôi thì đã lỡ cũng đành
Em xin thúng rách vá lành nuôi thân

Chuyện Nhỏ To ... Học Trò




Ðời em cũng có tuổi học trò...
Mỗi lần nhớ đến lại buồn so
Chị kể cho nghe thời áo trắng
Lãng mạn làm sao những hẹn hò

Nơi em không có trường ngói đỏ,
tường cao, cổng lớn, gánh quà ngon
trường em sàn đất nghèo chi lạ
bàn ghế thô sơ đến xót xa

Chị kể đường đi vàng xác lá
mây trôi bàng bạc buổi tựu trường
đường về lá me đùa trong gió
tô thắm tình yêu tuổi học trò

bọn em trên lối mòn đê nhỏ
thầm lặng đi mau chẳng chuyện trò
băng đồng mông quạnh không cây lá
nên mùa thu giận chẳng ghé qua

Mỗi lần chinh chiến hết giằng co
cả lớp buồn thiu vắng mấy trò
đến mùa nước lụt sầu chan chứa
em nhỏ đâu rồi ? lớp lưa thưa

Áo trắng sân trường chị đưa thơ
ánh mắt thầm trao dưới sân cờ
trên đồi sim tím tìm hoa bướm
thung lũng tình yêu dệt mộng mơ

Em gói đơn sơ tuổi dậy thì
tìm đâu cho thấy mối tình si
khi bùn khô vấy trên tường lớp
phấn bảng buồn lây những biệt ly

Quê em không có mùa phượng vĩ
không nắng hạ vàng, tiếng ve kêu
khi đồng khô nước, dòng kênh cạn
là biết hè sang, lớp học tàn

Một chiều gió lộng nắng mơ hoang
em đắm chìm trong nỗi bàng hoàng
sân trường chợt nở hoa khắp chốn
tình đầu vén tóc ghé môi hôn

Ðời em cũng có tuổi học trò
mai này gặp chị sẽ nhỏ to ...

Trần Đại

Xoài Tượng




Năm đó về quê mẹ
gặp nhau ở bên hè
em cho ăn xoài tượng
tự nhiên thấy thương thương

Đêm khuya ánh trăng tà
trong người ray rứt quá
không phải ăn nhiều xoài
tại lòng như nhớ ai

Hôm sau bơi thuyền lá
ra giòng ít người ta
lỡ tựa lưng tác gầu
nên mình mới hun nhau

Giỗ ngoại thiệt linh đình
nhưng rồi thì cũng qua
chưa nói lời từ tạ
em đã dìa bên kinh

Thiệt tình em, em ơi!
rầu cuồn cuộn lên mây
anh buồn như ruộng cháy
nước mắt trai đầu đời

Vậy rồi anh ra khơi
đi biệt mấy năm trời
tình em anh vẫn giữ
dạ sầu vẫn chưa vơi

Bốn mấy chục tuổi đầu
mới dìa thăm quê ngoại
chuyện một tính thành hai
Ở vậy mãi cũng hoài

Gặp nhau còn ngỡ ngàng
chưa khơi chuyện dỡ dang
em đã nhờ mai mối
gã "anh" con gái ngoan

Ngày đưa con xuất ngoại
dâu rễ đứng trên bờ
nhìn "EM" quay thuyền lá
chợt muộn lòng xót xa

Trần Đại

Mụn Non Dậy Thì




Xưa tìm ra sân bóng
thà một lần rồi thôi
nói ra không tiếc hối
mai em khỏi bận lòng ...
Gió trưa sầu muôn ngả
mây ngàn nắng lung linh
anh mải mê đá bóng
em băn khoăn chuyện tình
Anh sông pha tiền đạo
lúc về cứu gôn nhà
cả đời mê bóng đá
lơ đễnh tình đôi ta!
Vua phá lưới không ngai
cho lệ em lăn dài
(tội nghiệp người mê bóng)
ngày mai em lấy chồng

Chiều tà trên sân cỏ
chẳng màng em buồn xo
anh nằm đòi em nặn
những mụn non dậy thì
Lệ thương nhỏ hai hàng
rơi xuống mụn vỡ tan
(anh hồn nhiên đâu biết)
tình mình đã dở dang ...

Gió lật trang ngày tháng
mưa rải muối lên đầu
bao năm rồi ly biệt
đời anh đã về đâu
Em nhìn con nhồi bóng
từng qủa lọt khung thành
em chợt nhớ tới anh
và mụn non dậy thì
Bất ngờ gặp lại nhau
anh cũng bạc mái đầu
"sao chưa vợ, chưa con?"
"nghèo làm phu sân bóng"

Chiều tà trên sân cỏ
bốn mắt sầu chơi vơi
da anh hằn dấu thẹo
những mụn non một thời

Trần Đại

Gái Em


Làng ta con gái đâu rồi
những chàng trai ruộng lẻ đôi tình đầu
trên vườn héo những buồng cau
bên mương úa rụng lá trầu không duyên

Ngày xưa, mẹ nhỉ ! ngày xưa
làng ta trai thiếu, gái thừa chẳng sao
giờ đây thôn vắng má đào
chừng như mất cả ngạt ngào hương quê

Lấy chồng ngàn dặm xa xăm
đường quê thiên lý khóc thầm biệt ly
gái nghèo chưa kịp vu quy
trao thân phố thị một đi không về

Những chiều nắng nhạt bờ đê
bao lòng trai trẻ ê chề nhớ mong
trăng khuya chênh chếch ngoài song
còn vang ai oán nhạc lòng bi thương

Con về thăm mẹ bao ngày
thương tâm lòng những xót cay vô bờ
Xóm làng chỉ thấy trai tơ
Em con, mẹ hỡi ! bây giờ ở đâu ?

Tháng Bảy và Em


Tháng bảy ở nơi này
em ơi! không có mưa
lòng anh buồn biết mấy
nhớ mưa phùn lưa thưa

Nhớ những chiều năm xưa
thương, nói sao cho vừa
mưa ướt mềm thơ ấu
Chảy xuống thấm đời nhau

Mỗi năm vào tháng bảy
có mây chở mưa về
trút xuống đời đam mê
rửa vết thương trần thế

Nửa cuộc đời u mê
anh muốn về quê nội
úp mặt vào tay em
ăn năn và sám hối

mà tháng bảy ...
bồi hồi
Mưa tháng bảy...
xa xôi

Mình Mẹ Cũng Chẳng Sao


Mờ sáng tinh sương mẹ thức rồi
người liền vo nếp thổi nồi xôi
trên lò khói bốc thơm mùi phở
dưới sàn chè bánh mình mẹ thôi

Hôm nay ngày mẹ "Mother Day"
con cháu xa xôi sẽ trở về
mẹ dùng húng-quế thay tràng hạt
môi niệm kinh cầu tay ngắt rau

Từ năm chấp nhận kiếp ly hưong
mẹ con gặp gỡ chuyện thất thường
thui thủi một mình qua ngày tháng
con cháu dọn nhà đi tứ phương

Mẹ ra ngoài ngõ đứng chờ trông
mừng hụt còn hơn cứ nóng lòng
xe qua từng chiếc sầu từng chiếc
nắng trưa biền biệt mấy từng không

Họ đi lễ mẹ đã về nhà
con cháu tay cầm những bó hoa
trẻ thơ đùa giỡn quanh sân cỏ
trong nhà huyên náo lẫn nhạc ca

Mẹ bước vào trong chốn quạnh hiu
hâm đi hâm lại thức ăn chiều
chiều đang lấp ló chờ bên cửa
con cháu còn chưa chẳng chịu về

Sao đêm đốt nến dỗ buồn tênh
lòng mẹ như thuyền sóng lênh đênh
thức ăn chén bát nhòa trước nến
chuông reo sợ hơn súng đạn rền

Mẹ ngồi lần hạt đuổi hồn mê
cho tim đừng thắt dạ đừng tê
"mẹ ơi! chúng con giờ bận lắm!"
"mẹ ơi! năm tới chúng con về !"

Gió Ơi ! Thổi Ngọn Mây Tần


Mỗi lần thơ gợi ý quê hương
anh ngại hồn thơ nhuốm đoạn trường
quê hương là có em và mẹ
là mối sầu thương khách ly hương

Bởi thế nên thơ nặng cảm tình
giọt buồn chinh chiến đã lặng thinh
âm thanh tình ái hay tình phụ
ru hồn thơ lạc cõi u minh

Anh nhắn mây lam đón gió về
gọi nắng mưa vào cõi đam mê
thu rắc lá vàng đông phủ tuyết
cho thơ quên hẳn lối quay về

Mỗi năm người đón tháng Năm sang
ta kính vu lan xếp mã vàng
hồn thơ qùy gối ôm chân mẹ
và khóc ngon lành như bé ngoan

Rồi mỗi năm về tan tác thu
mắt em ẩn hiện giữa sa mù
hồn thơ về sống trong kỷ niệm
thuở có đôi mình chưa lãng du

Quê hương về réo gọi hồn thơ
thương em và mẹ nhớ vô bờ
nhớ hai cảnh đời chung lối khổ
thiên đàng xa lạc khỏi lòng mơ

Anh dệt bao vần dưới rặng thông
hồn thơ còn bận rảo nương đồng
anh tấu cho mình tây dương khúc
chỉ vọng trong hồn tiếng ngũ âm

Thôi chìu cho thỏa hồn thơ vậy
chất hết tâm tình lên áng mây
gió lành xin thổi về phương ấy
mưa thấm ơn em nghĩa mẹ dầy

Tóc Ngắn


Xuân qua lầm lỡ mang bụi xấu
làm tóc em loang những vết sầu
nhắn hạ mau mau về cắt tóc
cho em phủi sạch những niềm đau

Từ sợi trăm năm đã nhiệm mầu
tóc nào trôi giạt cuối dòng ngâu
có đợi gío về chia sợi nhỏ
đen mãi cho anh bạc mái đầu

Em về cắt gội phai hương tóc
hãy gởi cho anh nhánh u buồn
đêm đêm ve vuốt trôi phiền muộn
mượt tóc em dài những sợi thuôn

Điệu Buồn Tha Phương


Muôn người lưu lạc tha phương
Mấy ai không nặng lòng thương nhớ nhà
Nhớ vườn nhớ cảnh thiết tha
đôi bên hàng xóm lân la sớm chiều
Nhớ hiên lùa gío đìu hiu
Nhớ trưa hanh nắng nhớ chiều buông lơi
Nhớ trăng rằm đẹp tuyệt vời
Tiếng người khua gót rong chơi bên đường
Nhớ mùi dạ lý ngát hương
Bóng trăng tà chiếu, hơi sương ướt thềm
Nhớ từng tiếng hát ru đêm
Thân nhân, bè bạn nhớ mềm ruột gan
Mà sao ...nhớ được cho bằng
Bóng người tựa cửa băn khoăn ngóng chờ

Sunday, August 16, 2009

Giỏ Buồn Hoa Phượng


Em tránh đường qua lối ngõ nhà anh
Xa gấp bội đường vòng quanh mả thánh
Sáng đạp đi giỏ xe đầy bánh gói
Trưa đạp về hoa quả với rau xanh

Nhớ không anh ngày ta còn chung lớp
Chung một đường nhà anh trước em sau
Sáng trưa chiều đôi bóng sát bên nhau
Hai hàng cây làm chứng mối tình đầu

Nhà anh giầu nên vào đại học
Em phận nghèo lăn lóc với sinh nhai
Từ dạo ấy ngang nhà anh em ngại
Xe đạp quèn không chở nổi tương lai

Có hôm đau trời lại mưa tầm tã
Nên cúi đầu đi tắt ngõ nhà anh
Em đạp nhanh sợ rằng anh nhìn thấy
Té vũng lầy em ngồi khóc theo mưa

Em hứa bừa từ nay không thẹn nữa
Sẽ đạp về qua ngang cửa nhà anh
Còn đâu nữa áo lộng gió lay tà
Giờ em với chiếc giỏ hàng tơi tả

Anh đã thấy mà làm như không thấy
Chỉ ngã đầu tựa cửa chẳng nhìn theo
Thôi như thế coi như tình đã muộn
Em không buồn chỉ tội nghiệp người thương ...

Chắc lúc ấy anh đang ngồi mơ tưởng
“...những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng…”

Chỉ có em không gọi anh là thi sĩ


Chỉ có em
không gọi anh là thi sĩ
bởi vì anh không biết gọt thơ tình
không pha nắng lung linh tô màu áo
không gọi mưa về thấm ướt mi em
không lùa gió qua rèm suối tóc
không kéo mây về che mát lối em đi

Chỉ có em
không gọi anh là thi sĩ
thơ của anh bạt núi băng rừng
vác non sông đè nặng trên lưng
bôt-đô-sô đếm từng cây số
bạn hành quân chôn nhanh nấm mộ
khói sông hồ che khuất yêu đương

Chỉ có em
không gọi anh là thi sĩ
vì thơ anh thiếu vắng tình si
thiếu mặn nồng tha thiết lâm ly
thiếu lâng lâng xao xuyến nghẹn ngào
thiếu ngất ngây dâng trào nhung nhớ
thiếu đợi chờ mòn mỏi tương tư

Chỉ có em
không gọi anh là thi sĩ
thơ của anh ôm trẻ mồ côi
vuốt mắt lờ người già trăn trối
thơ anh làm ráo lệ khăn tang
là đôi nạn thương binh liệt bại
là thẻ bài trên đá mộ bia

Chỉ có em...
dẫu anh không là thi sĩ
bài thơ này...anh luôn nghĩ tới em

Chiều Xử Bắn


Họ đưa anh ra xử bắn
một buổi chiều gió lặng nắng vàng hanh
anh ngước nhìn bầu trời xanh như mơ
chưa bao giờ chiều đẹp như hôm ấy ...
những cụm mây tạo hình như đàn cháu ôm lấy mình ông lão
cảnh thanh bình xum họp vui biết bao!

Họ đã trói anh dưới chân tường
dính nhiều vệt máu
của những bạn tù chung một nỗi đớn đau
mơ hồ anh nghe tiếng người hô "bắn!"
có viên đạn vô tình đã cắn đứt dây
cùng một lúc gió bùng lên dữ dội
cát bụi tung trời
thiên lôi gầm thét
anh cởi nhanh dây trói
lao vào rừng trong cơ hội hiếm hoi
bao ngày đêm anh băng rừng vượt suối
ngủ trên cây, ăn giun dế qua ngày
có những lúc anh dìm sâu dưới nước
tránh kẻ truy tìm chờ họ lướt qua
rồi ngày kia
anh về đến hiên nhà
mắt mẹ nhòa đi
trong vòng tay anh siết chặc
vợ anh sửng sờ
đám con thơ nhìn cha mừng bỡ ngỡ
rồi lòng anh ngập tràn hạnh phúc
khi người vợ hiền múc nước tắm cho anh
từng gáo ...
từng gào nước
hòa cùng lệ nhỏ
làm trôi nhanh
bao nỗi muộn phiền
bao thương nhớ triền miên
anh được ăn bát cơm gạo trắng
bên bếp lửa hồng thầm lặng cũng chia vui
đàn cháu vùi đầu vào lòng ông thiêm thiếp
cha nắm tay anh tội nghiệp những năm tù

...xa xa có tiếng chó tru
mọi người đã chìm sâu trong giấc ngủ
ngọn đèn dầu lu dần rồi tắt hẳn
không gian chợt tối thui...như chiếc khăn bịt mù đôi mắt
krăc...krắc!
đoàng! đoàng!
nguời anh khụy xuống
máu tuôn ra
máu bắn lên tường
như vẽ tiếp bức tranh đau thương còn dang dở
của những giấc mơ
trước giờ ra sân xử bắn

Ven cánh rừng phong


Ven cánh rừng phong
lá vàng bay ngập lối
người lính già dẫn trung đội từ xa xôi kéo về
anh lính trẻ bao ngày chạm súng ở miền quê
nay áo trận bạc màu ra hỏa tuyến

Hai cánh quân tạm đóng ở ven rừng
người lính trẻ cùng cha mừng hội ngộ
lệ vui buồn nhõ xuống thấm vai nhau
họ kể nhau nghe ...
những trận đánh kinh hồn
bao phen chiếm được đồn rồi lại mất
những lần thoát chết
và những đêm dài thấm mệt
ngủ say nồng như đã hết chiến tranh
Người lính già chia cho con
bao thuốc lá
chai dầu gió
lọ thuốc đỏ sát trùng
anh lính trẻ vá xong vùng lưới rách
trên nón trận của cha mình
anh đặt trong tay cha mang về cho mẹ
một tấm hình
"súng ngang đầu anh đang vượt suối"
"chắc con sẽ không về! mẹ ơi ! trai thời ly loạn!"

Gió ven rừng thổi ngợp một chiều hoang
Người bịn rịn
kẻ bàng hoàng
trả lại ven rừng một trời thu tan tác

Trên đường về
mưa pháo giặc trút đầu non
người lính già chết tan xác
chú mễnh lạc bầy đứng ngắm một bàn tay
còn nắm chặt tấm hình anh lính trẻ

Tàn chiến cuộc
đã bao mùa lá bay
người lính trẻ, chiều nay, ngồi bên mẹ
nhớ nắng ven rừng
... quạnh quẻ nấm mồ cha

Thơ Tình Nơi Hoang Mạc


Biền biệt phương trời xa vắng bóng
Em ở quê nhà có nhớ không
Mỗi lúc trời bùng lên bảo động
Tên anh ai gọi giữa gió lồng

Em ơi! sa mạc sầu hoang dã
Cây khô, cỏ cháy, cánh đồng ma
Lâu quá anh thành người xa lạ
Ngày về chưa chắc em nhận ra

Anh nhớ ngày đi mùa hoa nở
Nắng hạ hồng pha cảnh như mơ
Vòng ôm từ giã bên thềm vắng
Làm nặng đường bay cõi xa mờ

Nơi đây mặt trời đang thiêu cháy
Cháy cả nàng thơ ong bướm bay
Nên câu tình tự tìm không thấy
Đành gửi về em mấy dòng này

Anh gượng quên đi nỗi nhớ nhung
Bàn tay như có phép lạ lùng
Ân cần ve vuốt lành con bệnh
Mớm cơm manh áo kẻ bần cùng

Bởi tại lòng em yêu thiết tha
Cùng anh dong ruỗi khắp giang hà
Trải lòng thương tới người xa lạ
Chút gì để nhớ tháng ngày qua

Thôi em ráng đợi trong mòn mõi
Sẽ có ngày về ngắm trăng soi
Sẽ dạo cùng nhau đêm thanh vắng
Nằm gối tay anh dưới nguyệt hằng

Hoang mạc chiều rơi thấy não nề
Đường xa còn mấy dặm sơn khê
Mẹ anh! nếu người qua không khỏi
Em ơi! Hãy nhớ! gọi anh về

Dưới Bóng Từ Bi

Ni Cô

Rừng thu vang tiếng chuông chiều
nâu sòng lặng lẽ dáng siêu siêu về
hồn như thoát khỏi trầm mê
mà phong vàng rụng tái tê tê sầu


Ma Soeur

Chân qua mười bốn cõi thương
tay lần chuỗi hạt hồn nương kinh cầu
tình kia gạt bỏ từ lâu
mà chuông chiều vẫn gõ sầu đâu đây

Bàn Tay Mẹ và Con




Nắm tay mẹ đến trường
một thu sớm mù sương
ngày đầu con cắp sách
đạn nổ rền trên nương

Nắm tay mẹ qua làng
cuộc đời mẹ dở dang
trai trẻ, già chòng ghẹo
nón lá buồn che ngang

Nắm tay mẹ qua đồn
một tờ giấy thăm nuôi
áo rách mẹ ngậm ngùi
tóc rối mẹ buông xuôi

Nắm tay mẹ thăm chồng
nơi rừng núi xiềng gông
tên người vừa xoá sổ
xác vùi giữa hoang đồng

Nắm tay mẹ sang sông
gượng tô chút phấn hồng
nước trôi về trăm ngả
thuyền mẹ chỉ một dòng

Nắm tay mẹ đi vùng
đất phèn chua canh tác
đồng hoang như sa mạc
tương lai quá mịt mùng

Nắm tay mẹ bôn ba
đời mưa gió không nhà
thềm khuya sương lạnh lẽo
mấy phố thị buồn teo

Tay cũng đành thôi nắm
giã biệt một đêm rằm
vượt trùng dương sóng gió
bến bờ nọ xa xăm

Cầm tay mẹ nghẹn ngào
ba mươi năm rồi sao
cũng may còn thấy mặt
đường đời quá gian lao

Dắt tay mẹ lên chùa
chuông mõ chiều vọng khua
mẹ lâm râm khấn vái
rồi khụy dưới phật đài

Xoa tay mẹ lần này
là vĩnh biệt từ đây
mai mẹ về chín suối
thương nhớ mãi bàn tay

Khát Khao





bao năm rồi hở em?
anh chưa về thăm quê mẹ
biết mẹ rất buồn đêm đêm nằm đếm tuổi anh hư
và em nữa, dỗi hờn cứ gia tăng khi ít hẳn thư từ
anh níu giữ nhưng hồn thơ cứ thoát về bên ấy

thăm những con hẻm tối tăm
những xóm làng nghèo khó
những trẻ thơ thiếu dinh dưỡng khóc ngất giữa đêm trường
những cơn ho không thang thuốc ...
làm đứt đoạn câu hò người thiếu phụ ru con
những xương già giấu mình trong góc tối chờ đi
những buồn ngủ giằng co vì thiếu mãi bữa cơm chiều
những bụng đói cồn cào cố ru mình đừng thức giấc

anh từng lo sợ hồn thơ sống thật
thì phủ phàng sẽ làm mặn cả dòng thơ
hãy để quê hương khuất dần trong sương khói thờ ơ
thì thơ mới mịn màng thăng hoa mọc cánh

nhưng thơ anh vẫn trốn mình theo những chuyến tàu đêm
lăn nhọc nhằn trên đường rầy nối liền nam bắc
băng qua những cánh đồng khô cạn nước
những xóm làng tiều tụy buồn thiu dưới làn khói lam chiều
vui sân ga những món quà trao nhau là thực phẩm
buồn âm thầm những cánh tay gầy vẫy trong khói tàu đi

bao năm rồi hở em ?
anh dỗ giấc ru hồn thơ trong chiếc lồng ủy mị
đừng nhớ nữa nợ tang bồng hồ thỉ chí nam nhi
một giang sơn chữ S vạn chữ Sầu ly biệt
buồn trải dài theo Nam Hải dọc Trường Sơn
khiến đôi ta xa nhau em mang kiếp dỗi hờn
anh phung phí tháng ngày cô đơn nơi xứ lạ

bao năm rồi em hở ?
cho dẫu thế nào thơ vẫn nhớ buổi hoàng hôn
anh cùng em lệ chia ly rót ngập đầy hồn
để tháng năm tìm nhau qua kỷ niệm
và nhớ em hồn thơ lại tìm về nỗi nhớ quê hương